Chương 21

Tựa Như Người Trong Lòng Bước Tới

6.503 chữ

03-05-2023

Qúy Tử ngớ ra một lúc, sau mới không đành lòng buông tay, uể oải nói: “Sao phải lằng nhằng vậy ạ?”

Thấy vẻ mặt phụng phịu của cô nhóc, Thẩm Kình Hoài có chút không đành lòng, nhỏ giọng khẽ ho: “Chỗ này còn cách vũ trường một đoạn, thích nắm thì nắm đi nhưng phải nhớ chỉ một lát thôi nhé!”

“Ye, thích quá!” Qúy Tử thấp giọng nói, hào hứng nhéo nhéo góc áo của Thẩm Kình Hoài thêm lần nữa rồi nghênh ngang đi về phía trước.

Thẩm Kình Hoài không nói nên lời, cô nhóc này mà là phụ nữ cái gì chứ? Một chút kỹ năng sống không có, miệng lưỡi thế gian cũng không rành, ra ngoài chưa bị lừa hãng còn may chán.

Vốn tưởng sẽ trông cậy vào cô được chút việc, giúp anh lấy một số thông tin mật, nhưng hiện tại nhìn thì cô nhóc này gánh không nổi trách nghiệm nặng nề ấy, không có anh che chở chỉ sợ giờ mộ cô cũng đắp xong rồi.

Thôi được, tự mình vẽ chuyện cho bản thân thì trách ai bây giờ, game này tự anh gánh thôi, không thoát được rồi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kình Hoài chỉ biết thở dài thườn thượt.

Vừa tới trước cửa Dạ Vũ, má Triệu đã vội chạy ra ngoài đón, mụ ta niềm nở hỏi: “Hai vị tới chơi à?”

Thẩm Kình Hoài gật đầu: “Nghe nói phụ nữ ở Dạ Vũ toàn mấy cô có học, muốn tới xin chút kinh nghiệm thi cử, bà xem bố trí một phòng riêng?”

Hóa ra vì danh mà tới, má Triệu nheo mắt cười, nhìn Qúy Tử đứng phía sau Thẩm Kình Hoài, hơi dao động nói: “Tiên sinh đưa phụ nữ tới hình như không tiện?”

Thẩm Kình Hoài cười nhạt, lông mày khẽ nhếch, lộ ra ba phần lười biếng: “Tiểu thư nhà tôi tò mò, xin bà chớ kinh ngạc, cứ lo việc của mình đi.”

“Người tới đương nhiên phải tiếp đón cẩn thận, ngài vào lô 304 ngồi chơi xơi nước một lát, tôi lập tức gọi mấy người vào “truyền đạt kinh nghiệm” với ngài.” Có sóng to gió lớn nào mà má Triệu chưa gặp, chỉ là một con nhóc chích chòe thì làm sao đủ uy hiếp mụ.

Hai người suôn sẻ bước vào trong Dạ Vũ, Qúy Tử than thở: “Sao bà ta biết cháu là con gái chứ?”

Thẩm Kình Hoài liếc qua Qúy Tử, anh thực sự không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói ra, vì vốn dĩ trên đời này làm gì có chàng trai nào đẹp như vậy?

Qúy Tử như được khai sáng ra gì đó, nhìn xuống ngực mình, khịt mũi cảm khái: “Chỉ tại dáng người này quá nóng bỏng, không thể giấu được.”

“Cháu suy nghĩ nhiều rồi, có hàng nghìn lý do để biết cháu là con gái, nhưng chắc chắn không phải lý do này.”

“…” Hôm nay chú nhỏ vẫn đáng ghét như vậy!

Hai người bước vào phòng bao, nơi này ánh sáng mờ ảo, từng chiếc ghế sô pha và bàn trà đều là loại sa hoa lộng lẫy, nạm vàng mạ bạc, còn bọc một lớp màn che hình mẫu đơn hay hoa nhài gì đấy nhìn muốn hoa cả mắt.

Qúy Tử nhìn thấy một làn khói mờ ảo bay ra từ trong góc, thì ra là từ một cái lư hương bằng đồng, khói trắng mịt mù tỏa ra một mùi giống như pháo hồng, tràn ngập khắp gian phòng.

Qúy Tử tự nhủ: “Mùa thu rồi mà vẫn còn đốt nhang muỗi á?”

Thẩm Kình Hoài quá hiểu chiêu trò này, nguồn gốc loại hương này không rõ ràng tốt nhất không nên ngửi bậy, không khéo còn có chất kích dục.

Anh rót một tách trà, dập tắt đám nhang đang cháy.

“Chú nhỏ sao lại dập hương, cả cái lư toàn nước kìa.” Qúy Tử bất mãn, Thẩm Kình Hoài định phá banh cái chỗ này thật à?

Thẩm Kình Hoài không muốn cho cô biết, bịa tạm một lý do để thoái thác: “Ngửi nhiều nhức đầu.”

“Nữ tiến sĩ” mà má Triệu cử tới tên là Qúy Đỗ Quyên, tới chỗ này làm việc đều phải thay tên đổi họ, nghe danh xưng đẹp đẽ khách gọi thuận miệng cũng thấy thích.

Qúy Đỗ Quyên là gái làng chơi già đời ở Dạ Vũ, hiểu nhất là xem mặt đoán ý, vừa thấy hương trong phòng bị dập tắt liền đoán ra ngay có điểm khác thường.

Thì ra là oan gia muốn tới đây xem náo nhiệt.

Có phụ nữ ở đây, đành phải tạm gác chuyện hồng trần thế thái lại vậy.

Cô ta thành thật lấy thực đơn ra, chỗ bọn họ hợp tác làm ăn cùng nhà hàng Phượng Hồng bên cạnh, có thể thường xuyên gọi mấy món tới phục vụ khách.

Qúy Đỗ Quyên đưa một quyển thực đơn bìa cứng màu đỏ thẫm qua, thong thả nói: “Tôi nhìn tiên sinh không giống tới đây để “học”, không bằng cứ gọi vài món, chúng ta vừa ăn vừa tâm sự được không?”

Giờ thì Thẩm Kình Hoài cũng hiểu được lý do tại sao Dạ Vũ lại nổi danh khắp Bắc Thành, chỉ bằng cặp mắt kia liền nắm bắt được mọi chuyện.

Biết rõ ý đồ của khách, không cố giả nai, ôn thuận như hoa thế này thì ai mà không thích chứ?

Thẩm Kình Hoài chỉ đơn giản đưa thực đơn cho Qúy Tử, bảo cô thích gì cứ gọi, vừa vặn ăn luôn bữa trưa.

Qúy Tử vừa cầm lấy thực đơn đã vui mừng khôn xiết.

Bụng cô đã sớm đói meo nhưng lại ngại nói, cơ bản cũng vì lý do này mà quên mất những câu muốn hỏi sớm đã chuẩn bị.

Qúy Tử gọi toàn những món trộn, cô cảm thấy không được thoải mái khi ăn cơm trong phòng kín, sau khi nghĩ kĩ, lại gọi thêm phần bánh dẻo lạnh.

Qúy Đỗ Quyên sai hầu bàn đi lấy đồ, rót một cốc trà cho Thẩm Kình Hoài, mềm mại hỏi: “Tiên sinh tới chỗ này hẳn là có chuyện muốn nói?”

Thẩm Kình Hoài cười nhạt: “Không sai, muốn hỏi cô chút chuyện của An Mạt Lị.”

Qúy Đỗ Quyên oán trách: “Ra là vì ái mộ danh tiếng của chị An nên tới, thảo nào!”

Đôi mắt đẹp ẩn tình của Qúy Tử khẽ động, lúc này mới ngọt ngào gọi một tiếng chị gái: “Chị à, chị biết chuyện của An Mạt Lị không?”

“Tôi còn tưởng tên nhóc nhà nào, hóa ra lại là một cô gái xinh đẹp.” Quý Đỗ Quyên giống như không trực tiếp vạch trần, chỉ cười khẽ trêu chọc.

Sau đó cô ta nói: “Tôi là một tay chị An dìu dắt, cả cái Dạ Vũ này, ngoài tôi ra, nào có ai hiểu rõ chị ấy bằng tôi.”

Cô ta vừa dứt lời, hầu bàn đã bưng khay đồ ăn tới.

Qúy Đỗ Quyên đúng lúc im lặng, mỉm cười chờ người dọn đồ xong.

Khi các món trộn cùng bánh ngọt lần lượt được đặt lên bàn, Qúy Đỗ Quyên mới nói: “Vậy ăn trước đã nhé? Chuyện còn khá dài, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Qúy Đỗ Quyên nhấc đũa thủ công gắp chân gà ngâm ớt cùng một ít rau trộn vào bát của Qúy Tử, săn sóc nói: “Tiểu thư ăn thử món chân gà này xem sao.

Đây là món trứ danh của nhà hàng Phượng Hồng, đến cả ớt cũng do đầu bếp tuổi nghề trên 40 năm đích thân lựa chọn, nghe nói được làm từ một công thức bí truyền.”

Qúy Tử không biết ăn cay, vừa mới cắn một miếng, mùi ớt nồng đã sặc thẳng lên mắt mũi khiến cô không khỏi xuýt xoa.

Thẩm Kình Hoài liếc xéo cô một cái, miệng cười cô không biết lượng sức nhưng thâm tâm vẫn ra vẻ ân cần đưa một cốc nước tới cho cô: “Súc miệng đi, đã không ăn được cay thì đừng cố.”

“Hừ” Qúy Tử có chút bực mình, nhưng cô không ngờ lưỡi mình lại mẫn cảm như vậy, mới chỉ chạm nhẹ vào miếng ăn đã có thể nếm rõ ra hương vị.

Thôi đành quay về với “tình yêu cũ”, cánh tay mềm mại không xương của cô từ từ vươn ra, với lấy đĩa bánh dẻo lạnh, phía dưới đáy có lót một miếng lá chuối rất giống với kiểu chưng cách thủy..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!